Thursday, May 22, 2014

Một bản tin; nhiều suy nghĩ

Hoàng Lan Mộc Châu (Danlambao) - Hôm nay đọc tin một sinh viên mặc áo trường y tên Lâm Vanda đã bị nhiều côn an mật vụ hành hung và bắt đi thô bạo chỉ vì cầm biểu ngữ in hình cờ vàng ba sọc đỏ – lá cờ đại diện cho chính thể Việt Nam Cộng Hòa; tôi chợt có nhiều suy nghĩ.

Cách đây hơn mười năm, tôi ngạc nhiên khi lần đầu thấy một nhóm thanh niên mặc áo có hình cờ Mỹ tung tăng bên bờ hồ Hoàn Kiếm; đến bây giờ nhiều người ở VN mặc áo, đội mũ có cờ Mỹ, hay các biểu tượng nhắc nhớ đến nước Mỹ, những người này nếu không thân Mỹ thì cũng không ghét Mỹ hay chỉ muốn tỏ ra thời thượng. Mới đây thôi, phó giám đốc công an Hải Phòng Dương Tự Trọng ra tòa còn "chơi" cả áo t-shirt có in hàng chữ ”Black Flag”(Cờ Đen) là dấu hiệu của bọn anh chị xã hội đen Chicago, New York. Cũng cách đây ít lâu mấy bài bào viết về ngài cựu phó thủ tướng Nguyễn Công Tạn nuôi ngỗng trời đưa bức hình ngài đội mũ len có hai chữ NY gắn liền nhau, biểu hiệu của người NewYork.

Vết thương nứt toác bởi bom đạn của kẻ thù Mỹ trong lòng đảng ta hình như lành lại hàng chục năm trước từ ngày Mỹ bình thường hóa quan hệ ngoại giao với ta. Ngược lại, lòng thù hận anh em ruột thịt phía VNCH hình như càng ngày càng đã ăn sâu vào tới tủy của đảng ta. Không một dấu hiệu nhắc nhớ đến VNCH nào được tồn tại, ngay cả di tích giòng họ Ngô Đình tại Quảng Bình cũng bị san bằng. Ai dám mang, hoặc treo cờ VNCH mà không bị kết án là phản động, âm muu lật đổ chính quyền?

Nhắc lại chuyện thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc. Anh sinh viên Lâm Vanda, người hưởng ứng tích cực nhầt, rõ nét nhất lời kêu gọi đó của ông Sơn trong tình hình nóng bỏng chống ngoại xâm Trung Cộng cần có sự đoàn kết thì lại bị đấm vỡ măt. Tôi tưởng nếu ông Nguyện Thanh Sơn thật lòng HHHG sẽ cảm thấy những cú đấm đó dành cho mình và phải đến xin lỗi sinh viên đã nhiệt tình, tin tưởng vào lời kêu gọi của ông.

Tôi còn nhớ, ngay khi nước Mỹ đang than khóc vì tháp đôi ở New York bị bọn Hồi giáo cực đoan đánh sập chết hàng nghìn người, thì ngay lúc đó, cùng khắp nước Mỹ, người ta kêu gọi đoàn kết vối người Hồi giáo, những tấm slogans cổ động coexist (sống chung) được thấy dán sau xe , trong trường học, nhà thờ, vẽ ở các nơi công cộng cổ động đoàn kết tôn giáo. Nhiều người đến các cộng đồng Hồi giáo an ủi làm cho họ không cảm thấy có lỗi với công dân Hoa Kỳ.

Trở lại với sinh viên Lâm của chúng ta, anh muốn gì?

Trước đó, anh đã đứng chung với những người ủng hộ đường lối biểu tình theo kiểu của chính quyền chỉ đạo, anh giơ cao lá cờ đỏ sao vàng trong đám biểu tình, anh ủng hộ chính quyền chống Tàu. Qua buổi biểu tình sau, anh trương tấm băng rôn có cờ VNDCCH+VNCH+ Mỹ kêu gọi HHHG, đoàn kết chống quân xâm lược. Không cần biết anh có khuynh hướng chính trị nào, nhưng thái độ hiên ngang, thẳng thắn của anh nhìn thấy trên các tấm hình chụp vội thể hiện ý chí chống Tàu cộng xâm lược mãnh liệt. Lòng yêu nước và tinh thần HHHG, đoàn kết của anh là thật. Một biểu tượng như vậy đã bị đánh dã man và bị bắt. Tôi nghĩ đến hình ảnh những sinh viên anh hùng Thiên An Môn; hàng ngàn trong số họ đã bị thủ tiêu. Trong trường hợp Lâm, may mắn người chụp hình cho thấy được kẻ đánh Lâm, kẻ lôi Lâm đi.Chúng ta hy vọng Lâm không bị thủ tiêu.

Đánh Lâm là những người cùng tuổi Lâm. Hình ảnh cho thấy một đám đông đánh hội đồng một thanh niên đơn độc đang giương cao tấm biểu ngữ kêu gọi HHHG dân tộc giống như đàn linh cẩu tấn công một con sư tử non, thật dã man, tàn ác, ti tiện. Ai là người dậy cho bọn thanh niên đó hành động một cách man rợ, bầy đàn, hèn nhát như thế? câu trả lời: Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh mà cha đẻ của nó là đảng Cộng sản Việt Nam.

Ai cũng biết đàn áp biểu tình chống Tàu chứng tỏ thái độ khiếp nhược trước kẻ thù của đảng CS và chính quyền VN. Khiếp nhược trước kẻ thù dù rằng đáng khinh nhưng có thể hiểu đươc. Còn đàn áp đánh đập người anh em ruột thịt của mình, một người đơn độc, yêu đuối,một người mang biểu tượng HHHG, đoàn kết chống kẻ thù chung thì quả thật vừa nhục nhã, vừa không thể hiểu được, không thể tha thứ được.

Chúng ta biết được rằng những đảng viên cao cấp của đảng CSVN sợ mất ghế hơn sợ mất nước, bây giờ hiểu thêm rằng họ sợ, họ căm thù người anh em VNCH còn hơn sợ Tàu.

Những người ngồi trên chóp bu của đảng CSVN nên hiểu rằng Tàu đánh còn có dân, nhưng dân đánh thì không ai đỡ cho các ông được.


No comments:

Post a Comment